Tháng 2 năm 2016, tôi quyết định thực hiện chuyến trekking đầu tiên trong đời, một mình. Địa điểm được chọn, không ai khác, chính là Tà Chì Nhù, ngọn núi cao thứ sáu Việt Nam. Hồi đó, tôi đâu hay biết, chuyến đi ấy sẽ định hình cả một đam mê lớn lao trong tâm hồn mình.
Tôi phóng xe máy một mình, vượt hàng trăm cây số để đặt chân tới Mỏ Chì, chân núi Tà Chì Nhù. Đồng hồ điểm 4 giờ 30 chiều, ánh nắng cuối ngày đã bắt đầu yếu ớt. Gửi xe xong, tôi lơ ngơ nhìn quanh, chẳng biết lối lên đỉnh ở đâu. Phải nhờ một anh công nhân ở mỏ chỉ dẫn, tôi mới biết con đường mòn cheo leo ẩn mình phía sau những khối đá.
Khi Bóng Tối Nuốt Chửng Con Đường
Trời tối nhanh không tưởng. Vừa đặt chân vào con đường đất, màn đêm đã buông xuống như một tấm màn nhung khổng lồ. Chỉ còn chiếc đèn pin leo lét rọi đường, tôi cứ thế men theo lối mòn, mắt dán chặt vào bản đồ điện thoại. Gió bắt đầu rít, lạnh buốt, mang theo hơi sương mù mịt. Lần đầu tiên leo núi, cơ thể tôi đã bắt đầu rã rời, nhưng đồng thời, một cảm giác vừa thích thú tận hưởng, vừa lạnh lẽo và e sợ len lỏi.
Đi được một đoạn, may mắn thay, tôi gặp một lán của người dân bản địa. Dừng chân hỏi đường, chú chủ lán hiền lành chỉ lối, kèm theo lời chúc “may mắn nhé con”. Lời chúc ấy, giữa màn đêm tĩnh mịch của núi rừng, bỗng trở thành một tia hy vọng nhỏ bé. Tôi tiếp tục hành trình.
Thế rồi, điều không mong muốn cũng đến. Tôi lạc đường. May mắn làm sao khi kịp nhận ra mình đã đi chệch khỏi con đường mòn. So lại bản đồ, tôi mừng rỡ khi thấy mình đã trở lại đúng hướng và tiếp tục leo. Càng lên cao, cảnh vật càng mở ra hùng vĩ đến ngỡ ngàng. Giữa mây, núi, gió, sương, tôi cảm nhận rõ ràng sự tự do đang dâng trào trong tâm hồn mình. Mọi lo toan, bộn bề dường như tan biến vào không trung.
Nỗi Sợ Hãi Giữa Rừng Trúc Âm U
Khi đặt chân tới Đồi Ba Cây – một địa điểm quen thuộc với bất cứ ai từng chinh phục Tà Chì Nhù – trời đã tối mịt. Nhiệt độ giảm sâu, lạnh thấu xương, và tôi chẳng biết đích đến còn bao xa. Con đường dẫn tôi vào một khu rừng trúc âm u, nơi gió lớn không ngừng lùa qua từng cành cây, tạo nên những tiếng ken két, xào xạc đầy ám ảnh. Tiếng động ấy, giữa không gian cô quạnh, khiến tôi liên tưởng đến những thế lực siêu nhiên, những câu chuyện ma quỷ vẫn thường nghe.
Bất chợt, trong ánh đèn pin, một bóng hình lơ lửng trên cành cây hiện ra! Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân cứng đờ vì sợ hãi, tôi run rẩy chiếu thẳng đèn vào đó. Ôi trời đất! Hóa ra, đó chỉ là một chiếc áo mưa bị mắc lại. Cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa “chết khiếp” khiến tôi bật cười giữa không trung.
Kiệt sức, lạnh lẽo, và cả nỗi sợ vô hình của bóng đêm rừng già, tôi đã từng nghĩ đến việc dừng lại, hạ trại ngay tại chỗ. Nhưng rồi, hai suy nghĩ đối lập lại dằn vặt: một phần vì sợ những điều bí ẩn trong rừng, một phần lớn hơn là không muốn bỏ cuộc. Cuối cùng, ý chí thôi thúc tôi tiếp tục.
Ngôi Sao Hôm Dẫn Lối Và Bình Minh Đổi Thay Tâm Hồn
Rời khỏi đoạn rừng trúc rợn người, con đường đột ngột dẫn ra một sườn dốc dài trên sống lưng khủng long. Đêm đen, nhưng trên đầu tôi là một bầu trời sao rực rỡ đến nghẹt thở. Hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh như kim cương, lung linh trong không gian vô tận. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng ở phía xa, một ánh đèn le lói hiện ra. “Chắc đó là điểm hạ trại của một nhóm nào đó rồi!” – tôi thầm nghĩ. Cứ thế, tôi men theo lối mòn, hướng về phía ánh sáng ấy.
Thế rồi, ánh đèn vụt tắt. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Ánh đèn ấy, không phải là lửa trại hay đèn lều, mà là Sao Hôm – ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Tôi mất phương hướng hoàn toàn, không biết nên đi đâu tiếp. Giữa lúc tuyệt vọng, một tiếng nói văng vẳng trong gió, như một lời thì thầm đầy hy vọng. Tôi lần theo âm thanh ấy, và rồi, tôi thấy họ! Một nhóm người đang hạ trại trên một bãi đất trống.
Lòng tôi vỡ òa. Tôi đã đi đúng đường! Một cảm giác biết ơn vô hạn dâng lên, thầm cảm ơn Sao Hôm đã dẫn lối cho kẻ lữ hành đơn độc này. Tôi nhanh chóng dựng lều, nấu bữa tối đơn giản cho riêng mình. Đêm ấy, nằm một mình trong lều, gió núi gào thét bên ngoài, lạnh cắt da cắt thịt. Có những lúc, tôi cảm tưởng như cơn gió mạnh sẽ thổi bay cả chiếc lều xuống vực. Tôi phải thức dậy, tìm những hòn đá lớn nhất chèn vào bốn góc lều mới dám nhắm mắt. Nhưng giấc ngủ vẫn chập chờn, từng cơn run rẩy vì lạnh, những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu: “Tại sao mình lại lựa chọn leo núi? Tại sao lại đi trong thời tiết khắc nghiệt thế này?”.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, gió đã dịu bớt nhưng cái lạnh vẫn còn buốt giá. Bước ra khỏi lều, sương đêm đã tan, và một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt. Biển mây bồng bềnh như những con sóng bạc, và phía chân trời, ánh bình minh rực rỡ đang từ từ nhô lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi được chứng kiến một cảnh tượng đẹp đến thế. Ánh sáng mặt trời ấm áp xua tan đi cái lạnh, nhuộm vàng cả biển mây và những ngọn cỏ còn đọng sương đêm. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự sống bừng lên mạnh mẽ, một vẻ đẹp tinh khôi, vĩ đại của tự nhiên đang ôm ấp lấy mình. Mọi mệt mỏi, sợ hãi đêm qua dường như tan biến hết, chỉ còn lại sự choáng ngợp và bình yên lạ thường.
Chạm Tới Đỉnh, Chạm Tới Đam Mê
Giữa lúc say mê trước vẻ đẹp bình minh, tôi may mắn làm quen được vài anh chị trong đoàn cắm trại gần đó. Họ rủ tôi cùng lên đỉnh. Có người đồng hành, lòng tôi như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một sự yên tâm len lỏi.
Đường lên đỉnh thật không may lại bị sương mù dày đặc che khuất. Trong bán kính 10 mét, mọi thứ đều mờ mịt. Càng lên cao, sương mù càng dày đặc và gió càng lớn. Với một chàng trai chỉ nặng vỏn vẹn 45kg như tôi, đã có lúc tôi cảm giác như mình bị gió nhấc bổng lên và suýt nữa thì thổi bay. Nhưng ý chí sắt đá đã giữ chân tôi lại.
Sau tất cả, tôi cũng chạm được tới đỉnh Tà Chì Nhù. Cảm xúc lúc ấy thật khó tả. Không phải sự vỡ òa hay phấn khích tột độ, mà là một sự trống rỗng, nhưng không phải trống rỗng vô định. Đó là sự trống rỗng của tâm hồn hòa mình vào thiên nhiên bao la, chẳng còn lo toan hay suy nghĩ gì nữa. Giữa đất trời rộng lớn, tôi cảm nhận sự tĩnh lặng tuyệt đối, một cảm giác tự do hoàn toàn. Chính khoảnh khắc ấy, tôi biết, mình đã tìm thấy đam mê đích thực của cuộc đời.
Chuyến đi Tà Chì Nhù năm ấy không chỉ là lần đầu tiên tôi chinh phục một ngọn núi. Nó đã cho tôi những người bạn mới, những bài học về sự kiên cường và quan trọng hơn cả, nó giúp tôi khám phá ra niềm đam mê cháy bỏng với những cung đường. Từ đó, tôi cứ thế rong ruổi, bước chân không ngừng nghỉ trên khắp mọi nẻo đường, theo tiếng gọi của núi rừng và tự do, tìm kiếm những khoảnh khắc mà tâm hồn được hòa làm một với thiên nhiên hùng vĩ, và mỗi chuyến đi là một lần trở về với chính mình.